Sự trung thực

Liên hệ trực tiếp để được hướng dẫn kết nối với giáo viên nước ngoài theo hình thức học tiếng Anh 1-1 tốt nhất.

 Câu chuyện này xảy ra khi tôi còn làm y tá thực tập ở một bệnh viện công. Đó là một buổi sáng bận rộn, vào lúc khoảng 8h30, có một ông cụ khoảng 80 tuổi tới gặp tôi và đề nghị được rút chỉ khỏi vết khâu ở ngón tay cái của mình.

Ông nói rằng ông rất vội vì có một cuộc hẹn lúc 9h. Tôi bảo ông ấy ngồi xuống đợi, và nghĩ rằng ít nhất phải một tiếng nữa ông ấy mới xong việc được.

Nhưng tôi thấy ông liên tục nhìn đồng hồ có vẻ sốt ruột mà tôi thì đang không phải hỗ trợ cho bệnh nhân nào, nên tôi thử xem vết thương của ông. Vết thương tiến triển tốt, nên tôi xin phép các bác sĩ – lúc này đều đang bận – để được lấy một vài dụng cụ và tự mình rút chỉ cho ông ấy.

Trong khi chăm sóc vết thương cho ông cụ, tôi bắt chuyện với ông. Tôi hỏi ông có hẹn với bác sĩ hay ở đâu mà vội vàng như vậy. Ông cụ nhẹ nhàng nói rằng không, ông chỉ cần tới viện dưỡng lão để ăn sáng với vợ mình mà thôi.

Rất ngạc nhiên vì người vợ của ông lại ở viện dưỡng lão nên tôi hỏi ông về sức khoẻ của bà. Ông nói rằng bà đã ở đó được một thời gian và bà bị bệnh Alzheimer. Trong khi chúng tôi nói chuyện thì tôi đã làm sắp xong cho vết thương của ông, mà tôi hỏi liệu bà có lo lắng không nếu ông đến muộn một chút. Ông cụ trả lời rằng chắc là bà không lo lắng lắm đâu, vì bà đã không còn biết ông là ai nữa, và thực ra thì bà không nhận ra ông đã 5 năm nay rồi, nhưng ông vẫn muốn đến đúng giờ.

Còn ngạc nhiên hơn cả lúc ban đầu, tôi hỏi tiếp:

– Tức là ông vẫn đến đó mỗi buổi sáng, dù bà không biết ông là ai?

Ông cụ mỉm cười, vỗ vỗ lên cánh tay tôi:

– Bà ấy không biết tôi, nhưng tôi vẫn biết bà ấy và vẫn yêu bà ấy kia mà!

Tôi ngồi lặng đi ngay cả khi ông cụ đã ra về, tự hỏi đó có phải là một khái niệm tôi mới học được về tình yêu đích thực.

Nguồn: internet

 

Reviews

There are no reviews yet.

Only logged in customers who have purchased this product may leave a review.

Shopping Cart