Buổi sáng, trời vẫn còn rét mướt và mưa gió. Lạnh đến cóng cả tay. Gã uể oải ngồi dậy. Tầng dưới, thằng Long vẫn đang ngủ. Gã leo xuống. Cái giường tầng rung lên. Thằng Long hé mắt, giọng ẩm ướt:
– Nhẹ chân thôi mày.
Gã chẳng nói gì. Gã đi ra cửa. Gã xuống cầu thang. Gã đi xuống sân. Mưa khiến gã rùng mình. Gã ra đến trước bảng tin KTX. Gã lấy viên phấn trắng và viết lên đó một dòng chữ: “Ai đánh rơi 500.000đ có cái dây buộc màu vàng tối hôm qua, xin liên hệ Phó Mai Đăng – phòng 37 để nhận lại”.
Rồi gã mỉm cười. Gã về phòng gã. Gã leo lên giường, ngủ tiếp.
Buổi trưa, trời đã ngớt mưa, nhưng vẫn rét. Tệ thật, thời tiết thâm nho như người Hà Nội vậy. Gã cũng là người Hà Nội nhưng gã ghét người thành phố. Gã ở KTX để sống với người ngoại tỉnh. Như thế có vẻ dễ chịu hơn nhiều. Cho dù nhiều lúc gã rất bực bội với cái bản chất tiểu nông hẹp hòi của mấy đứa cùng phòng. Chẳng hạn có lọ ruốc giấu tận đáy hòm hay kiểu tính toán cả chút kem đánh răng và bàn chải. Nhưng người thành phố thì ghê lắm! Thì bị khó chịu với tụi sinh viên quê còn hơn bị xỏ mũi. Gã đã từng bị một vố lừa.
– Xin cho hỏi Phó Mai Đăng?
Đến rồi! Gã nhếch mép cười:
– Có tôi.
Một thằng con trai xem chừng học năm 3 hoặc 4.
– Mình là Dương học năm 3, hôm qua…
Gã mỉm cười:
– Rơi 500.000đ phải không?
Thằng kia rối rít:
– Ờ…ờ…đúng rồi!
Sao mà giống gã ngày xưa thế! Con bé người Hà Nội đã chơi gã một vố khá đau. Cũng 500.000đ và dây buộc màu vàng.
– Đấy là tiền bà bô mình vừa gửi lên cho mình đóng tiền học. Thằng kia sụt sịt kể lể.
Gã nhớ quay quắt cái con bé người Hà Nội. Và tức đến sôi bụng. Thằng này y hệt gã hồi đó. Lôi cả bà bô vào, 500.000đ đâu có ít ỏi gì? Gã vờ mở tủ.
– Tôi nhặt được cái dây buộc – Gã nói và đưa cái dây buộc màu vàng lên. Thằng kia tẽn tò. Y như gã vậy. Thằng kia ngu hơn gã. Thằng kia cum cúp bỏ đi. Ngày xưa gã còn vờ thịnh nộ để giữ thể diện. Còn bây giờ… Gã phá lên cười sung sướng. Thằng Long thở dài:
– Mày đùa ác quá Đăng ơi!
Gã trừng mắt:
– Ác cái con khỉ! Mày có biết tao cũng đã từng bị lừa thế này không?
– Đấy là vì mày tham
– Thằng kia cũng vậy.
– Mày…
– Cái con khỉ! Tao muốn làm bẽ mặt đứa nào tham.
Thằng Long không nói gì nữa. Còn mình gã. Gã ôm đàn hát nghêu ngao.
Buổi chiều, lại một đứa nữa tới. Lần này là một đứa con gái.
– Cho hỏi Phó Mai Đăng?
– Là tôi?
– Có phải anh viết dòng thông báo kia?
– Phải! Cô bị rơi 500.000đ hả?
– Không! Tôi biết đây là một trò đùa.
– Xin lỗi, tôi không biết cô đến đây với mục đích gì?
Người buổi sáng là bạn trai của tôi. Anh ấy bị mất tiền thật chứ không phải giả.
Gã hơi choáng. Cô gái tiếp:
– Hành động đùa ác của anh khiến bạn trai của tôi…
Rồi cô òa khóc. Gã luống cuống. Gã rất kị nước mắt con gái. Gã luống cuống thật sự.
– Tôi…tôi…
Cô gái tấm tức:
– Anh ấy rất nghèo. 500.000đ mẹ anh ấy gửi lên là để đóng học cho hai anh em anh ấy!
Lại còn thế nữa! Cô gái khiến cho cái lương tâm của thằng con trai 21 tuổi trong gã cắn rứt đến đau đớn. Gã hít một hơi thật sâu để lấy lại thăng bằng. Dương – gã con trai ban trưa thực sự là tội nghiệp. Gã đùa ác thật. Cô gái đứng dậy:
– Tôi chỉ muốn nói với anh vậy thôi! Tôi không nghĩ anh lại độc ác đến thế đâu! Thôi tôi đi.
Gã đùng đùng tự ái.
– Cô… lầm rồi!
Nói rồi gã mở tủ, gã lôi ra 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12. Chẵn 12 tờ bạc 20.000đ. Gã đưa cho cô gái:
– Cả gia sản của tôi còn mỗi đây, cô đưa giùm tôi cho cậu Dương và nói với cậu ấy tôi xin lỗi.
– Không! Tôi không nhận tiền của anh đâu. Tôi chỉ đến nói với anh rằng anh đã đùa ác quá, vậy thôi!
– Không, cô cầm lấy! Coi như là tôi cho mượn cũng được!
Cô gái lau nước mắt. Cô cầm lấy 12 tờ giấy bạc. Tổng cộng 240.000đ. Cô lí nhí cảm ơn. Gã thở dài nhẹ nhõm.
Long nghe gã kể, nó thở dài.
– Mày lại bị lừa rồi.
Gã trừng mắt:
– Mày thì biết cái chó gì!
– Gậy ông đập lưng ông thôi!
Gã leo lên giường không nói gì nữa.
Buổi tối, trời rét như cắt ra cắt thịt, ở trong một quán cà phê, thằng con trai tên Dương cầm xấp tiền cười toang hoác.
– Em giỏi thật.
Đứa con gái ngả đầu vào vai nó:
– Thế mới gọi là gậy ông đập lưng ông chứ.
Thằng con trai cười khằng khặc:
– Thôi em cầm lấy tiền đi.
Đứa con gái lắc đầu:
– Anh cầm đi! Vả lại tiền của em cũng như tiền của anh thôi.
Thằng con trai cười lớn bỗng nó xịu mặt:
– Vậy là vẫn thiếu 60.000đ nữa! Chậc! Mai phải đóng học phí rồi.
Đứa con gái mở xắc ra:
– Đây! 60.000đ tiền của em anh cầm lấy mai đóng học.
Thằng con trai không khách sáo, cầm luôn. Đứa con gái nghĩ đến gánh rau của mẹ nó. 60.000đ tiền hàng, mẹ nó sai nó đi mua rau để mai ra hàng sớm. Nhưng đứa con gái vội quên ngay khi thằng con trai đặt lên má nó một nụ hôn.
Đêm khuya, thằng con trai đội mưa lên nhà một đứa con gái khác. Nó đưa 300.000đ và nói:
– Anh vừa đi làm thêm được 300.000đ. Em cầm lấy mà trang trải nợ nần.
Đứa con gái cầm tiền bĩu môi:
– Từng này thôi á? Anh biết tôi nợ bao nhiêu không?
– Em nợ 300.000đ thôi mà!
– Là 3 triệu thưa ông!
Vừa lúc một người nước ngoài bước ra.
– What’s… matter?
Đưa con gái chỉ vị khách nước ngoài:
– Thần tài của tôi đây rồi! Cảm ơn những gì đã làm cho tôi. Guốc bay!
Thằng con trai choáng váng. Cửa đóng.
Cuộc sống vẫn tiếp tục và không hề đơn giản như cách nghĩ và trò đùa của nhân vật “gã”. Cuộc sống không đầu không cuối, đây chỉ là một khúc phim ngắn kể hầu bạn đọc đang lớn nghe chơi.
HN 3 – 2000
Hoàng Anh Tú
Reviews
There are no reviews yet.