Một đêm mùa đông, trời đất phủ đầy tuyết. Một phụ nữ trên đường về nhà đi qua một chiếc cầu đá. Đang đi, chợt chị nghe thấy tiếng khóc trẻ con yếu ớt và đứt đoạn vọng lên từ dưới dạ cầu. Chị tất tả rẽ tuyết lội xuống và cảnh tượng trước mắt khiến chị sững sờ, đau đớn: Một người phụ nữ bê bết máu đang nằm co quắp. Trên thân thể của chị chỉ còn một chiếc váy mỏng, nhưng vòng tay của chị đang ôm chặt một đống váy áo mà từ đó phát ra tiếng oe oe khe khẽ.
Người phụ nữ qua đường cúi xuống khẽ mở bọc quần áo. Một đứa trẻ tím ngắt tay chân co quắp miệng há hốc như con cá bị quăng lên cạn đang thoi thóp thở. Chị hiểu ngay người mẹ sau khi đẻ rơi con ở dọc đường đã gắng sức bọc lên người con mình mọi mảnh vải chị có với hy vọng hơi ấm sẽ cứu sống đứa con chị.
Đứa trẻ được người phụ nữ qua đường mang về nuôi, mẹ nó được chôn cất ở gần đó. Mãi tới khi nó đã 12 tuổi, sau nhiều lần đắn đo, người phụ nữ quyết định nói ra sự thật. Chú bé im lặng nghe chị kể mắt nhìn xuống đất, tay vân vê vạt áo.
Chị dẫn con thăm mộ mẹ đẻ của nó. Trời chớm đông xám xịt, gió lạnh chích da thịt nhoi nhói. Chú bé quỳ trước mộ mẹ hồi lâu. Sau chút lưỡng lự, nó xin chị cứ về nhà trước. Chiều con, người phụ nữ ra về, lòng băn khoăn. Đi được nửa đường, cầm lòng không nổi, chị quay trở lại nghĩa địa.
Cũng như hơn chục năm trước, cảnh tượng chị nhìn thấy lại khiến chị cầm lòng không nổi. Con chị quỳ trước mộ người phụ nữ đã chọn cái chết để nó được sống, trên người thằng bé cũng chỉ còn bộ cánh mỏng. Trên nấm đất trụi cỏ là đống quần áo ấm của đứa bé. “Mẹ sẽ không lạnh nữa, mẹ nhé”. Chị nghe thằng bé lẩm bẩm khấn.
Nguồn: internet
Reviews
There are no reviews yet.