Khi phải lên thành phố chữa bệnh, người thợ săn Ivan Ivanych đã gửi Bim, chú chó thân yêu của mình, cho hàng xóm trông coi. Nhớ chủ đến nối bỏ cả ăn, Bim quyết định ra đi tìm người mà suốt bốn năm chung sống nó chưa bao giờ phải rời xa ấy. Lang thang hết nơi này đến nơi khác giữa mùa đông lạnh giá, Bim trải qua không biết bao nhiêu nỗi vất vả và gian nguy. Bị bắt, bị nhốt và hành hạ đến nỗi chân thì giập nát còn cơ thể ngày càng tàn tạ, suy kiệt song Bim vẫn không thay đổi quyết tâm. Nhưng đến khi người chủ thân yêu gặp được Bim, thì nó đã ra đi mãi mãi. Băng tuyết rơi trên cánh mũi Bim không thể tan ra bởi hơi ấm cơ thể đã không còn.
Trên thế giới đã có rất nhiều tác phẩm cảm động viết về chó, một loài vật thân thiết và gần gũi với con người. Tuy nhiên, có sức lay động như Con Bim trắng tai đen thì không tác phẩm nào sánh được, cho dù đó là Tiếng gọi của Hoang Dã, Nanh trắng hay Chó hoang Dingo. Hàng triệu độc giả đã khóc khi đọc tác phẩm này và không ít người sau đó đi lượm những con chó bơ vơ không chủ đem về nhà nuôi rồi đặt tên là Bim để tưởng nhớ tới chú chó săn bất hạnh. Chính vì thế, bài thơ bằng văn xuôi ca ngợi lòng thủy chung và sự tận tụy này được liệt vào một trong những tác phẩm đặc sắc của văn học thế kỉ XX.
Reviews
There are no reviews yet.