Bàn Tay Ðã Mất  

Liên hệ trực tiếp để được hướng dẫn kết nối với giáo viên nước ngoài theo hình thức học tiếng Anh 1-1 tốt nhất.

Xưa, có một chàng trai lên đường thi hành nghĩa vụ quân sự. Giặc tan, chàng trở về và bỏ lại một bàn tay ở chiến trường.

Từ dạo đó, trong những đêm hôm khuya khoắt chàng mơ hồ cảm thấy mình đau nhứt dữ dội ở bàn tay đã mất.

Cơn đau ngày càng gia tăng, bệnh tưởng đã thành bệnh thật, chàng tìm đến một y sĩ.

Y sĩ hỏi:
– Anh đau ra sao?

– Thưa tôi bị nhức nhối ở bàn tay mặt nhất là khi về đêm.

Y sĩ mỉm cười:

– Anh đưa bàn tay đau cho tôi xem nào.

Bệnh nhân sửng sốt hồi lâu ấp úng:

– Thưa bác sĩ, bàn tay mặt của tôi không có ạ!

– Thế thì tôi đã chữa bệnh cho anh rồi.

Bệnh nhân liền ra về với một nụ cười. Hóa ra lâu nay chàng mắc loại bệnh tưởng.

Ít lâu sau thanh niên cùng đến thăm y sĩ với một thanh niên bạn, người bạn này cũng mắc một chứng bệnh tương tự để nhờ y sĩ chữa giùm.

Lần lần bệnh nhân tự bảo:

– Thưa bác sĩ, dù rằng đã biết bàn tay mình không có nhưng trong giấc ngủ chập chờn tôi lại thấy đau nhức dữ dội ở bàn tay đã mất xin bác sĩ chữa bệnh cho tôi.

Y sĩ liền hí hoái biên toa, xong căn dặn:

– Toa thuốc này có hai loại, một để uống và một để thoa lên vết thương. Anh về điều trị tuần sau khám lại.

Bệnh nhân thứ hai y lời về mua thuốc, nhưng chàng không biết bôi thuốc vào đâu, vì bàn tay đã không còn thì làm gì có vết thương.

Loay hoay tìm kiếm hồi lâu anh bật cười bảo:

– Lão bác sĩ này gạt mình thật!

Từ dạo đó anh lành bệnh. Hai anh bệnh nhân đã lành bệnh trên, về sau lại gặp một người bạn cũng mang chứng bệnh tương tự.

Cả hai đều trổ hết kinh nghiệm và sở trường của mình điều trị song cơn đau vẫn không thuyên giảm. Bệnh nhân liền được đưa đến phòng mạch.

Y sĩ hỏi:

– Những lúc nào anh bị đau nhức?

– Thưa, tôi bị đau nhức liên tu bất tận.

– Thế không có lúc nào ngừng đau à?

– Thưa có, những lúc nào tôi say mê đọc sách hay nghe nhạc thì cơn đau dường như không còn nữa.

– Thế thì… toa thuốc của anh đấy, khi nào thấy đau đớn hãy lấy sách báo đọc hoặc là nghe nhạc…

Bệnh nhân y lời, bệnh tình ngày một thuyên giảm.

*Bài học:

 Có phải chúng ta tất cả đều mang một chứng bệnh tưởng như ba anh chàng trên đây không?
Chúng ta cứ than van suốt ngày “Tôi buồn, tôi khổ, tôi mệt mỏi, tôi chán nản, tôi tuyệt vọng…”
Và nếu có ai hỏi “cái tôi” ấy ở đâu thì chúng ta không khỏi giật mình.
Thấu đáo cho rõ CÁI TÔI này thì căn bệnh mới chữa tận gốc. Tôi là “thân” hay “tâm”?
Thông thường, chúng ta cho cái suy nghĩ phân biệt, thương ghét, buồn giận đó là tôi.
Và cái” tôi “ này quả là loạn động, rối bời, xao xuyến.
Bao nhiêu KHỔ ĐAU, RẮC RỐI đều thành hình khi ta ngỡ rằng mình là một cái này, một cái nọ…
Do có “ta” nên có cái “của ta.”
Và hỷ, nộ, ái, ố… cũng bắt đầu từ đó. Con người chỉ hết khổ khi thấu hiểu được rằng “cái ta không có.”

Nguồn: internet

 

Reviews

There are no reviews yet.

Only logged in customers who have purchased this product may leave a review.

Shopping Cart