Chuyến xe bus lúc 6g35p tối. Mưa tầm tã ngoài đường!
Cô tiếp viên vẫn cứ vẻ điềm nhiên như hằng ngày ” Nhanh chân lên, nhanh lên”, rồi thu tiền, xé vé!
Có 2 bố con nhà nọ lên xe. ông bố bồng đứa bé, có vẻ họ đã đợi xe bus quá lâu dưới mưa rồi! Ông vội vã tìm chỗ cho con mình. Trời tối nên xe trống chỗ nhiều. Cô tiếp viên bước đến.
” Về đâu???”
“Thủ Đức!”
” Thủ Đức là khúc nào?”
” Cuối bến- Nông Lâm”
“3000 ”
Lát sau, ông bố lại hỏi cô tiếp viên.
“Cô ơi, giảm máy lạnh được không? Cháu nó lạnh quá”
“Máy lạnh không giảm được. Anh có áo khoác không? Mặc cho nó đi, nó ướt rồi kìa. Lạnh là bệnh đó!!!”
“tôi không có”
Câu chuyện sẽ kết thúc ở đó thôi như bất cứ mẫu hội thoại nào trên xe bus- lãnh lùng và thờ ơ…. Nhưng…
Cô tiếp viên quay lại, trên tay cầm cái áo khoác của :
” Áo tôi đó. Anh khoác lên cho con anh đi.
Rồi cô nhìn sang đứa bé:
“Con để 2 chân lên ghế đi cho ấm, ngồi xếp bằng lại con!!! ”
Trời vẫn mưa!!!
Nguồn: internet
Reviews
There are no reviews yet.